Tuổi thơ tôi ngày ấy
Lấm bùn đất ngoài sông
Những năm làng tôi khổ
Thương mẹ tôi ra đồng
Tuổi thơ tôi xơ xác
Bởi điêu tàn chiến tranh
Tôi như chim lạc bạn
Bay giữa đời mong manh
Tôi không hờn không oán
Chỉ thương mẹ tôi thôi
Tim tôi hằng ấp ủ
Mai sau xây dựng đời
Tôi có ngày đi học
Cũng yêu lớp yêu trường
Giọng thầy tôi nhỏ nhẹ
Thầy khen tôi dễ thương
Năm tôi lên mười bảy
Vóc người vẫn thiếu niên
Thân cao cao ốm ốm
Mắt mơ mơ hiền hiền
Tình yêu tôi ngày ấy
Vẽ một đường cong cong
Tôi đi hoài không tới
Theo đường quanh vòng vòng
Có cô nàng Ngọc Tứ
Hay nhìn tôi mỉm cười
Lần đầu tôi e ngại
Nhưng quen rồi thấy vui
Bạn bè tôi dăm đứa
Có một vài đứa thân
Đứa từ làng xóm dưới
Đứa nhà bên thật gần
Tôi có nhiều kỉ niệm
Của ngày thơ thật thơ
Để bây giờ nuối tiếc
Khiến hồn tôi vật vờ
Bao giờ cho quên được
Tuổi thơ tôi thật buồn
Dễ gì đâu quên được
Lệ thương sầu, lệ tuôn
(Bao giờ cho quên được
Tuổi thơ tôi thật hiền
Dễ gì đâu quên được
Của một thời thần tiên)
(Bao giờ cho quên được
Tuổi thơ tôi thật hiền
Dễ gì đâu quên được
Của một thời thần tiên)
HÀ CHƯƠNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét